![]() |
PHÁP PHẬT NHIỆM MẦU |
![]() |
Sự thị hiện của chư Phật chư Bồ Tát, sự linh ứng của pháp Phật vẫn thường xảy ra, nhưng không phái ai cũng có duyên để được gặp. Các câu chuyện nhiệm mầu, câu chuyện linh ứng sẽ không làm lay động nhưng người không tin vào Phật pháp nhưng làm tăng trưởng niềm tin và sự tri ân đối với chư Phật của phần đông các Phật tử. Vì vậy chúng tôi đưa ra đề mục này, rất mong quý Phật tử gửi bài kể về những cảm nhận của bản thân, gia đình đối với sự nhiệm mầu của Phật pháp.
Dưới đây là một số chuyện trích từ trang nhà Quảng Đức
1. MỘT CÂU PHẬT HIỆU KHỞI TỬ HỒI SINH
Có một vị liên hữu ở làng Bắc Đồn, ngoại ô của Đài Trung tên là Lại Lâm Trị, vì
chồng của bà tên là Tuấn, cho nên mọi người đều gọi bà là thím Tuấn, năm nay bà
sáu mươi bốn tuổi. Mỗi thứ tư và thứ bảy bà đều đến thư viện và Liên xã chùa Từ
Quang nghe thuyết pháp; hai thời khóa tụng sáng, tối chỉ biết niệm Phật. Bà có
một người con gái tên là Lan, năm mười tám tuổi đã lấy chồng và sanh được một
đứa con trai tên là Đạt Tử. Mười ba năm trước lúc Đạt Tử vừa mới ba tuổi, một
hôm đi chơi trước cổng, bỗng nhiên có một con heo nái chạy lại đụng ngã Đạt Tử,
từ hôm đó trở đi bị sốt cao, lại hôn mê bất tỉnh, theo chẩn đoán của bác sĩ là
viêm màng não. Trung y, Tây y, thuốc thang gì đều vô hiệu, hai mươi ngày sau thì
chết! Vào khoảng 8 giờ tối là dứt thở, người trong nhà để Đạt Tử trên nền gạch
trong phòng khách dùng một bao vải rách đắp lên, giấy khai tử mọi việc chuẩn bị
xong, dự định sáng mai đem đi chôn.
Thím Tuấn nhìn thấy đứa cháu chết đi, vô cùng đau lòng, chiều tối đó đến thời
khóa, bà vẫn cứ lên niệm Phật như thường, nhưng tình cảm đau thương khó mà ngăn
chận. Bà vừa niệm Phật vừa khóc, hướng lên Phật Bồ Tát nói rằng: Nam mô A Di Đà
Phật, Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát! Các Ngài sao không phò hộ cho con? Vùng này chỉ
có mình con tin Phật, niệm Phật, vậy mà người ta còn cười con, đã nghèo mà còn
bày đặt tin Phật, niệm Phật cái gì? Sau này nhất định họ càng cười con! Phật, Bồ
Tát ơi! Các Ngài sao không phò hộ cho con? . Thím Tuấn lại khóc to lên một hồi,
rồi nặng nề lên giường đi ngủ, nhưng nhớ lại đứa cháu dễ thương bị chết đi, bà
lăn qua lăn lại hoài mà không ngủ được. Vào khoảng 4 giờ hơn, bỗng nhiên thấy
một đạo kim sắc quang minh (ánh sáng màu vàng) từ trong hư không xẹt thẳng vào
trong nhà khách, ánh sáng rực rỡ không thể nghĩ bàn. Trong khoảnh khắc, bỗng
nhiên nghe được tiếng của Đạt Tử hơn hai mươi ngày không biết khóc và tay chân
cứng còng khóc ré lên! Thím Tuấn và con gái là A Lan, vội vã tới xem, thấy hai
tay của Đạt Tử đã kéo cái bao vải ra, hai mẹ con vừa mừng vừa sợ, bế nó lên và
rót cho nó một tí nước, thì nó cũng uống được, thật là không thể nghĩ bàn. Sáng
sớm hôm sau, hai mẹ con lại bồng Đạt Tử đi Bắc Đồn cho bác sĩ khám, bác sĩ cũng
thấy kỳ lạ, làm sao chết rồi mà sống lại? Bảo hai mẹ con nhanh chóng đưa lên
bệnh viện tỉnh Đài Trung. Lúc đó thím Tuấn yêu cầu tôi phụ giúp bà đưa cháu đi
bệnh viện nhập viện!
Đạt Tử liền được đưa đi bệnh viện ở Đài Trung vào Khoa Nhi. Nhưng khi thím Tuấn
nhìn thấy mấy chục đứa nhỏ bị viêm màng não trong bệnh viện bị biến dạng kỳ
quái: có đứa mắt lệch, có đứa miệng méo, có đứa tay chân không động đậy gì hết,
trong lòng rất là buồn. Bà hỏi thăm thì đa số nhập viện từ sáu tháng đến hai
năm, sức khỏe vẫn chưa bình phục, mà bác sĩ chẩn đoán cho Đạt Tử, tối thiểu phải
nằm viện bốn tháng, còn khả năng hết bệnh hay không cũng không dám chắc! Thím
Tuấn mới nói với tôi: Về tình hình kinh tế nhà tôi làm sao có thể nằm viện lâu
đến bốn tháng được?! . Tôi liền khuyên bà rằng: Thím Tuấn à! Thím thực là cả
đời khôn ngoan, lại đi tính dại một lúc! Đạt Tử là nhờ phước ấm của thím mà được
Phật, Bồ Tát phò hộ, mới chết mà được sống lại, tôi nghĩ cháu nhất định sẽ khỏi,
chỉ cần chúng ta vừa cố hết sức trị liệu cho cháu, vừa thành khẩn cầu Phật, Bồ
Tát cứu giúp, rồi mới phó mặc mạng cho trời! . Thím Tuấn vẫn còn do dự chưa
quyết định, rốt cuộc tôi lại khuyên bà: Thôi tạm nằm hai tuần đi, khỏe hay
không cũng xuất viện, nhưng thím cần ở lại bên cạnh Đạt Tử niệm Phật không được
gián đoạn . Thím Tuấn cuối cùng bị tôi thuyết phục, bèn làm thủ tục nằm viện
điều trị!
Đạt Tử nằm viện trị liệu được tốt đẹp, sốt cao đã lui dần; tròng đen con ngươi
vốn đã bị lật vào trong chỉ còn thấy tròng trắng nhìn không thấy người, cũng
ngày một khôi phục như cũ; dần dần cũng đã nói chuyện lại được, xưng hô với
người thân cũng từ từ rõ ràng lại. Khoảng một tuần thím Tuấn muốn về nhà, liền
kêu A Lan lại thay thế cho bà chăm sóc Đạt Tử. Nhưng có điều kỳ lạ là thím Tuấn
vừa ra khỏi cổng bệnh viện, thì bệnh của Đạt Tử lại nặng trở lại, trong miệng
nổi lên hai cái lưỡi và trạng thái hôn mê cũng trở lại, còn chảy máu đầy cả
miệng, bác sĩ liền dùng bông gòn nhét vào giữa hai hàm răng. Thím Tuấn vừa về
đến trong nhà, con rể bà liền nói: Má à! Má về làm gì? Nhanh chóng đi vào bệnh
viện lại đi! Nhanh đi! Nhanh đi! . Thím Tuấn trở lại bệnh viện, vừa thấy biến
chứng của cháu như thế liền vội ngồi xuống bên mình cháu, chí thành niệm Phật.
Kỳ tích lại phát sanh lần nữa, thật là vạn đức hồng danh linh nghiệm không gì
bằng! Bà niệm được nửa giờ, Đạt Tử đã thở nhè nhẹ đi vào giấc ngủ, lúc thức dậy,
chứng bệnh hai lưỡi đã hết, thật là Phật pháp vô biên. Thím Tuấn đi về chỉ có ba
tiếng đồng hồ mà bệnh tình đã biến đổi xấu nghiêm trọng như thế. Khi trở lại,
vừa qua niệm Phật thì bệnh càng lúc càng hồi phục bình thường. Đến ngày thứ mười
ba, bác sĩ tuyên bố ngày mai có thể xuất viện. Mọi người đang vui mừng, nhưng
vào lúc nửa đêm bệnh của Đạt Tử lại lần nữa biến đổi xấu nghiêm trọng, phát sốt
rất cao, trong khoảnh khắc thím Tuấn vô cùng hốt hoảng, nhứt thời không có cách
gì, bèn lấy mười đồng kêu A Lan đi ra chợ tìm thầy tướng số đưa ngày sinh tháng
đẻ của Đạt Tử cho thầy đoán xem số mạng của nó có tới số chết chưa? A Lan đi xem
số mạng về nói: Trong số mạng của Đạt Tử mang chứng tê liệt, năm ba tuổi chắc
chắn bị phát sởi mà chết! . Lúc đó bác sĩ và y tá lại đến chẩn bệnh, lột hết
quần áo của Đạt Tử ra xem, phía sau lưng phát hiện đầy những chấm đỏ nhỏ, liền
lắc đầu nói: Đáng tiếc! Đáng tiếc! Thằng bé này đột nhiên lại phát sởi, sau khi
bị viêm màng não lại bị sởi rất dễ dẫn đến sưng phổi. Nếu như thế, thì thật
không còn cách trị! . Thím Tuấn và A Lan trước đã nghe đoán số mạng sẽ chết, nay
bác sĩ cũng nói sẽ chết càng đau lòng vô cùng! Lúc đó lại hối hận là không nên
vào viện, trong hai tuần đã tốn hết mấy ngàn đồng. Lúc đó tôi cũng ở kế bên,
liền nói với họ rằng: Có lẽ Đức Phật A Di Đà và Quán Thế Âm Bồ Tát từ bi thương
xót cho bà là người đệ tử trung thật, mới đặc biệt gia bị, khiến Đạt Tử trước
khi xuất viện tái phát sởi, ở trong bệnh viện y dược dễ dàng thuận tiện, chớ nếu
sau khi xuất viện về nhà rồi mà tái phát sởi thì càng nguy hiểm hơn! Không tin,
ở lại thêm một tuần lễ nữa liền có thể bình an xuất viện. Bây giờ bà phải khẩn
thiết hơn nữa ở bên cạnh nó niệm Phật, không được gián đoạn, không nên nản
lòng! . Lúc đó tôi cũng chỉ an ủi họ như thế thôi, thật ra tôi còn sốt ruột hơn
họ nữa!
Một tuần lễ trôi qua, trải qua sự trị liệu rất thuận lợi, quả nhiên Đạt Tử đã
vượt qua cửa ải tử vong một cách an nhiên, có thể xuất viện được rồi. Nhưng theo
nguyên tắc của bệnh viện, người bệnh muốn xuất viện, nhất định phải qua bác sĩ
tái khám một lần. Khi bác sĩ khám lại cho Đạt Tử, miệng nói luôn không ngớt: Kỳ
lạ! Kỳ lạ! Làm sao mà bệnh trạng nghiêm trọng quá sức như thế, lại mau khỏi như
vậy? . Liền hỏi thím Tuấn: Trong miệng bà không ngớt niệm những gì vậy? . Thím
Tuấn nói: Niệm A Di Đà Phật . Bác sĩ nghe xong nói: Mẹ tôi cũng là người ăn
chay trường hai, ba chục năm nay rồi, vì sao không biết niệm A Di Đà Phật? .
Đáng tiếc thím Tuấn không biết trả lời, lỡ mất một cơ hội! Lại nói về Đạt Tử, từ
khi xuất viện về nhà, sức khỏe cùng với những đứa trẻ bình thường khác mạnh khỏe
như nhau, nhưng hay hỏi bà ngoại: Con còn nhỏ như thế này tại sao biết tự mình
ăn cơm, lại biết nói chuyện, biết đi? . (có lẽ bị ảnh hưởng viêm não nên hơi bị
thần kinh - dịch giả). Thím Tuấn liền đổi tên nó lại là A Châu
Thời gian qua như tên, mới chớp mắt, A Châu năm nay đã mười bảy tuổi, anh ta
thường ngày làm việc rất siêng năng, lại hiếu thuận với người lớn, là một thanh
niên tốt có lễ giáo nhân nghĩa.
Cuối cùng chúng ta hãy nghiên cứu một chút, một câu Thánh hiệu này thế mà hơn
khoa học. Hãy xem các bác sĩ đã nghiên cứu khoa học mấy chục năm họ chẩn đoán:
nếu như thằng nhỏ nằm viện ít nhất phải bốn tháng, còn khả năng khỏi hay không
còn không dám chắc! Và một vị khác có khả năng bói bát tự, khéo đoán về âm
dương, đoán là chỉ sống có ba tuổi bị ban sởi mà chết, rốt cuộc bị câu Thánh
hiệu A Di Đà Phật mà tiêu tai giải nạn, gặp dữ hóa lành. Nhưng có lẽ có người sẽ
hoài nghi: Niệm Phật thì không chết ư? . Đương nhiên tôi không dám nói quả
quyết như thế, do vì đời người có sanh ắt có tử. Nhưng trong kinh có nói rằng:
Chí tâm niệm một câu A Di Đà Phật có thể tiêu diệt tội nặng sanh tử trong tám
mươi ức kiếp . Chỉ cần xem người niệm Phật có phải là chí tâm niệm hay không?
Nếu như không chí tâm, niệm Phật không có cảm ứng, không tự trách mình, lại đi
trách ai đây?
2. BỒ TÁT THỊ HIỆN KHUYẾN HÓA NIỆM PHẬT
Đầu tuần tháng 5 năm ngoái, con gái của thím Tuấn là A Lan, do vì đẻ non nên sức
khỏe rất yếu, một hôm bị băng huyết té ngã trên giường hôn mê, thím Tuấn tưởng
cô ta ngủ, không để ý. Vài giờ sau tỉnh dậy, cô nói với mẹ: Con vừa rồi bị hôn
mê, thần thức sợ sệt đi đến một nơi rậm rạp um tùm, dường như rất xa, nhưng con
vẫn cứ đi mãi về phía trước, giữa đường gặp một người nữ trẻ tuổi, rất là đoan
chánh trang nghiêm, vừa chặn con lại, lại thêm duỗi tay đẩy con một cái té lộn
nhào, lúc bò dậy con liền mắng cô ta: Ngươi cái cô gái này sao mà vô cớ xô ta
vậy? Cô tên là gì? . Cô gái đó liền nói với con rằng: Chỗ này không phải chỗ
ngươi đến, mau mau về đi, ngươi về nhà sẽ biết tên ta . Nói như thế xong, cô
liền cung kính chắp tay lại, miệng niệm: Nam mô A Di Đà Phật . Lúc đó con liền
tỉnh dậy . Thím Tuấn nghe xong liền nói với con gái rằng: Cô gái đó e rằng
chính là Quán Thế Âm Bồ Tát biến hóa ra để cứu con đó. Có khả năng là Đức Đại Từ
Đại Bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát rồi! .
Từ đó về sau sức khỏe của A Lan hồi phục mạnh khỏe như thường. Sau việc đó, thím
Tuấn đến Liên Xã thăm tôi và kể cho nghe chuyện của A Lan trải qua và còn hỏi
tôi rằng: Tại sao Quán Thế Âm Bồ Tát cũng phải chắp tay niệm A Di Đà Phật? Quán
Thế Âm Bồ Tát không phải là một trong Tam Thánh của Tây phương Cực Lạc thế giới
sao? . Tôi liền nói với bà ta rằng: Quán Thế Âm Bồ Tát chắp tay niệm Phật là
dạy cho A Lan niệm, không phải ngài tự mình cần phải niệm. Đây chính là dùng tự
bản thân làm khuôn phép dạy cho người (thân giáo) muốn khuyến hóa A Lan con gái
của bà, không niệm Phật làm sao có thể thoát ly được Ta Bà khổ hải, khỏi vào
trong vòng luân hồi? . Từ đó con gái của thím Tuấn cũng bắt đầu niệm Phật.
3. PHẬT A DI ĐÀ PHÓNG QUANG GIA BỊ
Đây là một câu chuyện thật xảy ra vào ngày mồng 9 tháng 11 ÂL năm Dân Quốc thứ
52 (Dân Quốc sơ niên là 1911) do niệm một câu đại chú vương vạn đức hồng danh mà
được cảm ứng không thể nghĩ bàn. Một phụ nữ họ Lại ở trong vùng nông thôn mới do
thành phố Đài Trung hỗ trợ, năm nay 54 tuổi, bà ta đã từng dẫn đứa cháu mới 5
tuổi của bà sang một vị liên hữu tên Lý Kim Phương đối diện với nhà bà để nhờ
gia trì chú Đại Bi thâu cảnh . Gia trì chú Đại Bi thâu cảnh là một phương
pháp rất hiệu nghiệm, cũng là một pháp môn phương tiện hay, khéo khuyên người
niệm Phật.
Buổi trưa mồng 9 hôm đó, bà họ Lại đang làm việc trong nhà bếp, bỗng dưng đầu bà
cúi gục xuống, toàn thân co giật. Đứa cháu 5 tuổi đó thế mà rất thông minh, thấy
tình trạng như thế, vội vã chạy sang nhà đối diện lớn tiếng kêu lên: Bà cụ ăn
chay ơi! Bà cụ ăn chay ơi! Mau qua giúp bà của con thâu cảnh . Vị liên hữu Lý
Kim Phương lập tức đến nhà bếp bà Lại, vừa xem, bà giựt mình hốt hoảng, chỉ thấy
bà Lại hai con mắt trắng dờ, đã hôn mê bất tỉnh nhân sự, bà mẹ chồng hơn 70 tuổi
đang đỡ một bên hông phải của bà ta; đứa con trai lớn đang đỡ hông bên trái, hai
người đều sợ đến mức chỉ biết kêu la. Vị liên hữu Lý Kim Phương bảo họ cần phải
trấn tỉnh và mọi người phải cùng nhau niệm A Di Đà Phật. Như thế niệm được
khoảng 20 phút bà Lại đang trong hôn mê thở ra một hơi, mới mở miệng nói: Ông
ta đứng ở kia kìa, bảo tôi đi với ông ta . Vị liên hữu Kim Phương hỏi bà ta:
Ông ta là ai vậy? . Bà Lại đáp: Là ông Lâm chồng tôi . Vị liên hữu Kim Phương
vừa cao giọng niệm Phật vừa nói với hồn quỷ rằng: Ông Lâm à! Ông không nên dẫn
bà Lại đi, mà nên cố gắng phò hộ sức khỏe của bà được bình an, vì bà ấy là một
người con dâu hiếu thảo, trên thì lo hầu hạ mẹ của ông, dưới còn có con nhỏ chưa
trưởng thành, cần phải nuôi dạy, ông nhất thiết không được dẫn bà ấy đi! . Bà mẹ
chồng của bà Lại lúc đó cũng nói: Con à! Từ sau khi con qua đời, vợ con và mẹ
cùng nương nhau mà sống, con không được dẫn nó đi, con nếu dẫn nó đi, để lại mẹ
già cả thế này và mấy đứa nhỏ còn nhỏ như thế kia, làm sao mà sống đây? Như vậy
con chính là đại bất hiếu! . Vị liên hữu Kim Phương lần nữa lại khuyên hồn quỷ:
Ông Lâm à! Ông phải nên niệm A Di Đà Phật phát nguyện cầu sanh Tây phương, mới
có lối thoát, luân hồi trong sáu đường là cái khổ nói không cùng. Bây giờ tôi
niệm A Di Đà Phật, ông cũng phải phát tâm niệm A Di Đà Phật theo! . Nói xong
liền niệm A Di Đà Phật , niệm liên tục không dừng. Niệm được khoảng nửa tiếng
đồng hồ, thì nghe bà Lại bắt đầu nói: Tam Tiên ánh vàng rực rỡ, Tam Tiên ánh
vàng rực rỡ, chồng tôi cũng đi rồi . Vị liên hữu Kim Phương hỏi bà ta: Bà hỏi
thử xem, Tam Tiên tên là gì? . Bà Lại nói: Họ nói là Phật A Di Đà phóng quang
gia bị . Bà Lại đang trong hôn mê tức thời tỉnh táo trở lại, chưa đầy mấy ngày
sức khỏe của bà bình an vô sự (Tam Tiên tức là Tam Tôn, do vì bà Lại không phải
tín đồ chính thức của Phật giáo, nên không biết tôn xưng Tam Tôn). Bà Lại lần
này bị sự nguy khốn đó, cũng không phải không có nguyên nhân, việc xong bà mẹ
chồng của bà ta nói với vị liên hữu Kim Phương rằng: Thằng Lâm con tôi sau khi
kết hôn với con dâu họ Lại này chưa từng có gây gổ với nhau lần nào, thật là một
cặp vợ chồng hạnh phúc. Từ ba năm trước khi thằng Lâm chết rồi, con Lại ngày
ngày đều thương nhớ chồng. Mười mấy hôm trước nó một mình đi ra mộ dọn dẹp, cúng
bái, khóc lóc thảm thiết một trận nữa, cho nên bắt đầu từ hôm đó, đêm nào cũng
mộng thấy hồn chồng về trong nhà. Điều kỳ lạ là không chỉ một mình nó mộng thấy,
trong nhà lớn nhỏ đều mộng thấy cả! .
Vị liên hữu Lý Kim Phương có hơi không hiểu: Tại sao một người đã chết ba năm
rồi, thần thức còn ôm giữ trong mộ? Riêng tôi, tôi cho rằng việc này có hai cách
giải thích:
Một là ông Lâm này lúc còn sống, chấp ngã rất nặng cho nên sau khi chết đọa
vào quỷ đạo vẫn lưu luyến cái thi thể cũ của mình như trước mà trở thành loài
quỷ giữ xác!
Hai là lúc bà Lại đi ra mộ quét dọn cúng bái, thì những cô hồn ngạ quỷ ở gần mộ
đó biến hóa ra hình tướng của ông Lâm theo bà ta về nhà làm loạn! Căn cứ theo
trong Kinh Địa Tạng có nói: Cõi Diêm Phù Đề này, người hành thiện, lúc lâm
chung, cũng có trăm ngàn quỷ thần ác đạo hoặc biến ra làm cha mẹ, nhẫn đến biến
ra những bà con quyến thuộc, dẫn dắt người chết khiến vào đường ác, huống nữa là
người lúc sống vốn tạo ác nghiệp.
Hai cách giải thích trên đây, không biết thuộc về cách nào? Những vị độc giả
thông minh, các ngài có thể giải đáp cho tôi không?
4. MẸ GIÀ NIỆM PHẬT, CON ĐƯỢC TAI QUA NẠN KHỎI
Vị liên hữu Lý Thủy Cẩm trưởng ban Kim Cang trong Liên Xã ở Đài Trung là một vị
đệ tử Phật phát tâm Bồ Tát rất thành khẩn. Nhà của bà ở số 31 đường Nam Kinh
trong nội thành, chẳng những làm cho cả gia đình theo Phật mà còn độ được cả nhà
của mẹ mình. Nhà của mẹ bà ở trên núi làng Minh Tú trấn Sa Lộc. Vào ngày mồng 8
tháng 9, tám năm về trước bắt đầu mời các vị hoằng pháp trong Liên Xã đến đó
tuyên giảng chánh pháp, khuyên người niệm Phật. Trong nhà bà thờ phụng tượng Tây
phương Tam Thánh, đặt tên là Tín Nghĩa Đường , lại còn lấy ngày mồng 8 tháng 9
hằng năm làm ngày lễ kỷ niệm định kỳ. Những tín đồ ở gần đấy, mỗi lần đến ngày
đó đều sắm sửa hương hoa quả phẩm đến Tín Nghĩa Đường lễ Phật, nghe pháp. Ngày
mồng 8 tháng 9 năm Dân Quốc thứ 52, học nhơn (lời khiêm xưng của tác giả sách
này: Khán Trị) được mời đến đó giảng Phật Pháp kết duyên. Hôm đó có một bà lão
cùng một người nam trong tay bưng một khung kiếng đi đến Tín Nghĩa Đường, trên
mặt hai người lộ nét rất vui vẻ, ở trước Phật, năm vóc sát đất, rất là cung kính
dập đầu ba lạy, tôi nhìn thấy không khỏi hiếu kỳ liền đến hỏi bà lão: Các vị
tin Phật lễ bái thành khẩn như thế, không biết là nhân duyên gì? . Lúc đó bà lão
lập tức trả lời rằng: Tôi đến để đáp tạ Phật, Bồ Tát đã phò hộ . Tôi tìm cho bà
ta một chỗ ngồi, thế là bà từ từ nói ra một đoạn nhân duyên tin Phật như sau:
Vào trung tuần tháng rồi, có một đêm tôi nằm mộng thấy răng của tôi toàn bộ
rụng hết. Trời sáng thức dậy suy nghĩ đây là một điềm báo trước không tốt lành,
tôi liền đem việc chiêm bao không tốt lành này nói với em dâu Cẩm Tỉ, cô ta dạy
tôi quỳ trước Phật, nhứt tâm niệm Phật, khẩn cầu Phật Tổ phò hộ cho cả nhà bình
an, gặp dữ hóa lành, nạn lớn biến thành nhỏ, nạn nhỏ biến thành không . Bà lão
nói một mạch đoạn nguyên nhân trước này, dừng lại một chút lại nói tiếp: Tôi có
đứa con lớn tên là Thành, làm công nhân đốt than trong vùng núi sâu ở miền
Trung. Sáng hôm đó nó đang công tác nổi lửa đốt củi, thì bên tai bỗng nghe có
người gọi: Thành à! Về nào! . Nó quay nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy ai,
tại sao lại có tiếng kêu? Lại chạy ra bên ngoài nhìn xem cũng chẳng thấy người
nào gọi nó, nhưng khi nó đi lại vào trong nhà, thì bên tai lại nghe tiếng gọi:
Thành à! Về nào! . Lúc đó anh Thành cảm thấy rất kinh ngạc, liền nghĩ đến bà mẹ
già hơn bảy mươi tuổi ở nhà, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?
Lập tức đến ông chủ xin nghỉ phép, kiên quyết sửa soạn hành trang về nhà thăm.
Khi anh Thành vai mang quần áo, mền bông rời khỏi nơi đốt than khoảng hơn một
trăm bước, thì bỗng nhiên nghe bình một tiếng thật to, quay đầu nhìn lại xem
thử, thì chính là cái gian nhà của anh ta ở đốt than vừa bị sập xuống, anh Thành
lúc đó thở phào ra một hơi, mừng rỡ đã thoát khỏi tai nạn bị đè chết, trong lòng
rất là an ủi, sau đó anh vẫn cứ vai mang hành lý lên đường về nhà.
Suốt đường đi toàn là đường núi, anh Thành vượt qua mấy ngọn núi rồi, còn phải
đi qua một cái khe núi lớn, cái khe núi này không có cầu, mà phải dùng một loại
dây thừng to, cái giỏ tre để làm dụng cụ qua lại hai bờ, người ngồi trong cái
giỏ tre, trên hai bờ đều có người kéo dây thừng qua lại cho khách, anh Thành cần
qua khe núi này cũng không ngoại lệ, ngồi trong giỏ tre, mền bông và các thứ đồ
v.v đều để kế bên, đang lúc được kéo đến giữa khe thì bỗng nhiên dây thừng bị
đứt, cả người và hành lý đều bị rớt xuống khe và bị nước cuốn đi, do vì khe sâu
mấy trượng, nên nước trong khe chảy rất mạnh, người ở hai bên bờ đều đành bó
tay, không có cách gì, chỉ có kêu lên tội nghiệp mà thôi! Anh Thành rơi vào
trong khe cũng tự lượng không sống được, nhưng bị nước cuốn đi một đoạn, kỳ tích
lại phát sanh: anh ta đang quẫy đạp trong nước, mạng sống như ngàn cân treo sợi
tóc, bỗng ở trong khe phát hiện một đám cỏ nước, tay mặt tức thời nắm đám cỏ
nước đó, chuyển mình một cái liền đứng lại trong nước, sau đó bò dần lên trên
bờ, đương nhiên là những hành lý v.v đã bị nước cuốn trôi mất, đơn độc một
thân, rốt cuộc được bình an vô sự về đến nhà . Trên đây là câu chuyện thật,
không thể nghĩ bàn như thế, do bà lão đó kể lại, nhờ mẹ già nhứt tâm niệm Phật
mà cảm ứng được người con tiêu tai thoát nạn nguy hiểm hai lần.
5. CHỊ LẠY PHẬT, EM TRAI ĐƯỢC NHỜ PHƯỚC
Phật và Bồ Tát là thầy tốt, là phước điền của chúng sanh. Vị liên hữu Lý Thủy
Cẩm, cũng là một vị thiện hữu tri thức, gieo rắc hạt giống Bồ Đề. Bà mỗi lần mời
hẹn các nhân viên hoằng pháp của Liên Xã ở Đài Trung, ngày giờ đã định xong,
liền về nhà trước đi tuyên truyền khắp các nơi ở trên núi, già trẻ trai gái
không ai không đến niệm Phật, nghe pháp. Gieo giống thì nhất định sẽ nảy mầm; có
niệm Phật thì nhất định có cảm ứng. Vào khoảng tháng 5 năm trước, có một hôm vị
liên hữu Thủy Cẩm nói với tôi: Trong xóm nhà của mẹ tôi có một bé gái mười
tuổi, rất là thông minh và có căn lành, cô ta lần nào cũng đến tham gia nghe các
vị giảng về Phật pháp, cảm thấy rất là hay, bèn phát tâm hàng ngày niệm A Di Đà
Phật. Do vì trong nhà cô ta chưa có lập bàn thờ Phật cho nên sáng tối đều đến
nhà bên cạnh có bàn thờ Phật để nhờ lạy Phật .
Khoảng mấy tháng sau, đứa con trai ở nhà có bàn thờ Phật kia mắng cô: Mầy không
biết thể diện, không biết xấu hổ, Phật ở nhà tao, không cho mày đến lạy! . Cô
gái thông minh này không dám đến nhà đứa con trai kia lạy Phật nữa, nhưng trong
lòng lúc nào cũng nhớ nghĩ đến lạy Phật, tâm không rời Phật, Phật không rời tâm.
Có một đêm đang ngủ bỗng nhiên thức dậy, quỳ trên giường, chắp tay niệm: Nam mô
A Di Đà Phật , niệm mãi không thôi. Mẹ của cô ta cũng thức dậy nói: Con nhỏ này
nửa đêm nửa hôm thức dậy làm gì vậy? . Cô bèn nói: Má! Con thấy được kim thân
to lớn của Đức Phật A Di Đà, diện mạo tươi vui, từ trong hư không bay đến trước
mặt con, con vội vã thức dậy cung kính niệm Phật. Má! Con rất mong có được một
tượng Phật để cúng dường. Con cầu xin má thỉnh một tượng Phật về nhà thờ được
không má? . Cô ta chắp tay lại cầu xin mẹ: Má! Con nghĩ ra rồi, con heo đất của
con ngày mai sẽ đập ra, có được bao nhiêu tiền, nhờ ba đến đường Sa Lộc thỉnh về
một tượng, như thế mỗi ngày con đã có Phật, có thể lễ lạy được rồi . Má của cô
ta liền hứa nhận lời. Sáng sớm thức dậy, đập vỡ con heo ra đếm, tất cả được 28
đồng, cha của cô ta đi đến đường Sa Lộc, tìm được một tượng Quán Thế Âm Bồ Tát
đến 50 đồng thỉnh về nhà. Buổi sáng ngày mồng 1 hôm đó liền an vị tượng, mẹ cô
ta chuẩn bị bánh dày đỏ và mua về hương hoa quả phẩm v.v Đang khi cả nhà vui
vẻ, bỗng nhiên phát hiện mất đứa em trai bốn tuổi của cô bé! Thế là cả nhà hoảng
hốt lập tức cho người đi tìm khắp nơi, đồng thời tổng động viên mấy trăm người
bà con trên núi dưới núi chia ra đi tìm, ngay cả mấy ao cá lớn trong làng, cũng
đều có người lặn xuống mò tìm, vẫn không tìm ra! Từ sáng đến tối vẫn không tìm
được! Có mấy người cười cha mẹ cô ta rằng: Vợ chồng mấy người là người lớn cũng
đi nghe lời của con nít, muốn lạy Phật cái gì! Mấy người ngày hôm nay cũng chính
vì bận lo việc an vị tượng Phật mới xảy ra đại họa như thế! . Tội nghiệp cho cô
bé thông minh này, bị người này một câu, người kia một câu đàm tiếu, sợ đến nỗi
một mình lén lén quỳ trước tượng Bồ Tát hai mắt đoanh tròng lệ rơi, khổ sở cầu
xin: Phật, Bồ Tát ơi! Các ngài phải phò hộ cho đứa em trai bốn tuổi của con
được bình an về nhà. Nếu như xảy ra điều không may gì, con từ nay về sau không
thể tiếp tục lạy Phật, niệm Phật được nữa, những người hàng xóm đây cũng không
dám tin Phật nữa! . Lúc đó cha của đứa bé sực nhớ lại thằng bé bốn tuổi này sau
khi sanh, đã từng có đi xem quẻ bát tự (bát tự hà lạc) liền tìm trong tủ lấy ra
tờ giải về số mạng của thằng bé đưa cho mọi người xem. Quả nhiên trong quẻ giải
viết rất rõ ràng vào năm đó tháng đó (vừa khéo chỉ đúng vào tháng này năm này!)
sẽ xảy ra tai họa bất ngờ! Thế là mọi người nhìn nhau nhưng rồi cũng không ai
biết làm thế nào!
Nguyên thằng bé bốn tuổi này, từ lúc sáng sớm, tự mình chạy ra khỏi nhà, cũng
không biết là thuận theo đường sắt dọc biển, hay là từ đường đó chạy đi thẳng
một mạch đến hơn 5 giờ chiều. Ở gần trạm xe Vương Điền có một anh sinh viên trẻ
trông thấy nó một mình cắm đầu chạy trên đường sắt, anh sinh viên trẻ đó liền
kêu: Em bé! Em bé! Ở đó nguy hiểm lắm, mau dừng lại đi! . Thằng nhỏ cũng chẳng
thèm quay đầu lại, cứ cắm đầu chạy miết. Anh sinh viên tốt bụng này liền chạy
thẳng tới trước ôm cứng thằng bé lại. Ai có ngờ thằng nhỏ này, mắt trợn lên dữ
dằn, há miệng cắn trên tay anh sinh viên một cái. Anh này vẫn không giận nó, cố
nén chịu đau, ôm thằng bé ép đưa đến trạm xe, giao cho trưởng trạm giữ nó. Hỏi ở
đâu, tên họ là gì cũng không biết nói, trưởng trạm sực nhớ đến hồi sáng ở trạm
xe Long Tỉnh có liên lạc điện thoại đến dặn chú ý ở trên núi Long Tỉnh có một
đứa bé bốn tuổi đi lạc, trưởng trạm xe Vương Điền liền gọi điện thoại cho trạm
xe Long Tỉnh mời người nhà của thằng bé đến nhận lãnh về.
Bà vợ của trưởng trạm thấy thằng bé toàn thân bụi bặm, bộ dạng đáng thương và
rất đói, liền dắt nó về nhà, trước tắm cho nó, lại lấy quần áo của con mình thay
cho và cho nó ăn hai chén cơm. Có lẽ chạy suốt ngày đường mệt quá, nên nuốt hai
chén cơm xuống bụng xong, liền lăn ra ngủ, bà vợ của trưởng trạm liền bế lên
giường để nó ngủ yên.
Người ở trạm xe Long Tỉnh lập tức cho cha mẹ nó hay, nhanh chóng đi nhận về. Từ
nhà của trưởng trạm xe Vương Điền đem nó về, lúc đó đã 11 giờ đêm. Mặc dù đã nửa
đêm, nhưng những bà con già trẻ lớn bé ở vùng đó đều đến thăm nó. Thằng bé này
đã được bà vợ tốt bụng của trưởng trạm dùng xà bông thơm tắm cho toàn thân thơm
phức, lại mặc cho bộ đồ đẹp nữa, mọi người ai nấy đều nói: Hôm nay thằng bé
được bình yên về nhà, chính là nhờ phước phần của chị nó lạy Phật. Thật là tin
Phật, niệm Phật có cảm ứng vậy! . Nếu không thế thì thằng bé này từ Long Tỉnh
đến Vương Điền chạy suốt một ngày trên đường sắt dọc biển lại không gặp việc gì
bất trắc ngoài ý muốn Đồng thời lại còn gặp được người tốt giúp đỡ, gặp được sự
thương yêu giúp đỡ của anh sinh viên và bà vợ tốt bụng của ông trưởng trạm xe.
Đây nếu không phải Phật, Bồ Tát phò hộ thì làm sao có thể về nhà bình yên vô sự
như thế?
Tôn ảnh Phật, Bồ Tát |
Bạn đọc gửi bài |